NGUYỄN XUÂN TĂNG
(1915 - 1954)
Ông Nguyễn Xuân Tăng sanh năm 1915 tại làng Tân Thạnh, quận Chợ Mới, tỉnh Long Xuyên (nay thuộc huyện Thanh Bình, tỉnh Đồng Tháp) trong một gia đình Nho học. Thân phụ là Nguyễn Xuân Côn, hiệu Phương Sơn (1882-1960), giáo sư Đông Kinh Nghĩa Thục (1907), thân mẫu người gốc Đốc Vàng Thượng (Tân Thạnh), em ruột là nhà thơ Việt Châu - Nguyễn Xuân Thiếp (1918-1945).
Ông thông minh, giỏi tiếng Pháp, tiếng Anh, có khiếu văn chương, thường cộng tác với các báo: Tri Tân, Bắc Hà, Tiểu thuyết thứ bảy, Mai, Dân báo, Điễn tín, Lục tỉnh tân văn, Joumal de Chang hai, La Gazette de Huế, Soi d’ Asie, Le Poulaire, Opinion ... dưới bút hiệu Tân Phương.
Ngoài ra, ông còn dạy học tại trường Trung học Nguyễn Văn Khuê (Sài Gòn).
Ông ít làm thơ, nhưng thơ ông nổi tiếng, được coi là “những điệu hát buồn xâm chiếm tâm hồn độc giả yêu thơ lúc bấy giờ”
Học giả Nguyễn Hiến Lê đã nhận xét :''Anh viết kỹ, văn gọn, có khí, đôi khi bóng bẩy'' (1). Bị bịnh lao, ông mất tại bịnh viện Grall (Sài Gòn) ngày 19-10-1954, hưởng dương 39 tuổi.
Đây là một bài thơ phảng phất ''điệu hát buồn'':
LIÊU TÂY
Mưa trăng, gió liễu xôn xao,
Lòng ơi! Hiu hắt chiêm bao ơi lòng !
Thẫn thờ khêu búp đèn chong,
Ai co tay gối buồng không ... nghe giờ.
Giây giây phút phút mong chờ,
Một thiên ai sử lệ mờ đôi nơi.
Chiêm bao sực tỉnh, thôi rồi
Con hoàng anh biến cuối trời Liêu Tây.